Biên độ nổi được tính dựa trên biến động thị trường và tỷ lệ đòn bẩy, có sự thay đổi theo biến động của thị trường, mang lại cho nhà đầu tư sự linh hoạt hơn. Trong khi đó, biên độ cố định là một khoản tiền cố định, và yêu cầu biên độ không thay đổi bất kể điều kiện thị trường.
Trong giao dịch ngoại hối, biên độ đề cập đến một phần quỹ mà nhà đầu tư cần thanh toán để bù đắp cho các khoản lỗ tiềm năng khi tham gia giao dịch có đòn bẩy. Mục đích của biên độ là tăng hiệu ứng đòn bẩy của giao dịch, cho phép nhà đầu tư tham gia vào các giao dịch lớn hơn với số vốn nhỏ hơn.
Biên độ nổi và biên độ cố định là hai phương pháp tính toán biên độ khác nhau. Biên độ nổi được tính dựa trên tỷ lệ đòn bẩy của giao dịch và sự biến động của loại tài sản giao dịch, trong khi biên độ cố định được tính dựa trên tỷ lệ cố định của loại tài sản đó.
Cụ thể, biên độ nổi được tính dựa trên sự biến động của loại tài sản giao dịch. Các loại tài sản khác nhau có mức độ biến động khác nhau, do đó tỷ lệ biên độ nổi cũng sẽ khác nhau. Thông thường, các loại tài sản có biến động cao yêu cầu tỷ lệ biên độ cao hơn, trong khi các loại tài sản có biến động thấp yêu cầu tỷ lệ biên độ thấp hơn. Điều này có nghĩa là nhà đầu tư cần thanh toán nhiều biên độ hơn khi giao dịch với các loại tài sản có biến động lớn để đối phó với các rủi ro tiềm ẩn.
Ngược lại, biên độ cố định được tính dựa trên tỷ lệ cố định của loại tài sản giao dịch. Bất kể biến động của loại tài sản, nhà đầu tư đều phải trả một tỷ lệ biên độ cố định. Điều này có nghĩa là, bất kể loại giao dịch nào, nhà đầu tư cần phải trả cùng một tỷ lệ biên độ.
Sự khác biệt giữa biên độ nổi và biên độ cố định nằm ở các phương pháp tính toán khác nhau. Biên độ nổi được tính dựa trên sự biến động của loại tài sản giao dịch, cho phép linh hoạt hơn và có thể điều chỉnh theo điều kiện thị trường. Biên độ cố định được tính dựa trên tỷ lệ cố định và không bị ảnh hưởng bởi sự biến động của thị trường.
Khi giao dịch với euro hoặc bảng Anh, công thức tính biên độ là: 100000 đơn vị tiền tệ cơ sở (euro) ÷ 200 đòn bẩy = 500 đơn vị tiền tệ cơ sở (euro) sử dụng làm biên độ. Giả sử tỷ giá EURGBP hiện tại là 1.1, thì biên độ cho bảng Anh vào thời điểm này là 500 x 1.1 = 550 bảng.
Một khác biệt khác là mô hình biên độ nổi thường được sử dụng cho giao dịch có đòn bẩy, nơi nhà đầu tư có thể khuếch đại vị thế giao dịch bằng cách vay vốn. Mô hình biên độ cố định thường được sử dụng trong các tình huống không có đòn bẩy hoặc có đòn bẩy thấp, khi nhà đầu tư cần sử dụng nhiều vốn của chính mình hơn.
Biên độ nổi có thể được điều chỉnh theo điều kiện thị trường, làm cho nó linh hoạt hơn, nhưng cũng yêu cầu nhà đầu tư có khả năng quản lý rủi ro cao. Biên độ cố định tương đối ổn định và phù hợp với nhà đầu tư có khả năng chấp nhận rủi ro thấp hơn. Bất kể phương pháp biên độ nào được chọn, nhà đầu tư cần quản lý rủi ro hợp lý và tránh việc sử dụng đòn bẩy quá mức và các khoản lỗ lớn.
Lưu ý: Đầu tư liên quan đến rủi ro. Nội dung của bài viết này không phải là lời khuyên đầu tư và không cấu thành lời đề nghị hoặc lời mời hoặc giới thiệu cho bất kỳ sản phẩm đầu tư nào.